Khế ước hào môn Chương 44

Chương 044: Ngươi biến thái

“Ngự Phong Trì! Ngươi…” kêu thấp một tiếng tránh xa ra, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, mạnh mẽ đẩy cằm hắn ra.
Ngự Phong Trì bị đẩy một cái, cả người lảo đảo, tay nắm không thể khống chế được đầu xe, đầu xe nặng nề suýt nữa lệch về một bên ngã lộn ngược, hai tay hắn vội vàng giữ lại, nhưng vẫn còn không kịp, chỉ có thể bất thình lình phanh lại, chiếc xe to lỡn ngã lăn quay ra mặt đường!
Ngự Phong Trì ôm chặt tiểu nữ nhân trong lòng ngực, một trận trời đất quay cuồng cùng kịch liệt va chạm nàng ở trung tâm được bảo hộ chặt chẽ, chiếc xe văng ra xa, hắn ôm nàng lăn vài vòng, trên mặt đường khó khăn dừng lại…
Một tiếng nổ lớn vang lên giữa đêm khuya trên đường rất là kinh thế hãi tục.
….
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, một người vệ sĩ vẻ mặt xơ xác tiêu điều đi tới, đối với Thượng Quan Hạo thì thầm vài câu.
Khuôn mặt Thượng Quan Hạo tuấn dật phi phàm, trong nháy mắt trầm xuống.
“Chuyện khi nào?” Hắn để ly rượu trong tay xuống, giọng nói âm lãnh hướng phía đám người bên ngoài qua lại không ngớt mà xuyên qua.
“Có lẽ khoảng nửa giờ trước, là Ngự thiếu gia mang nàng đi!”
“Nhiều người như vậy lại không một ai ngăn cản, quả là một đám phế vật!” Hắn sải bước đi nhanh, tiếng nói âm u lạnh lẽo như băng hàn.
“Là… Thượng Quan tiên sinh, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”
Trong đầu siết chặt dồn dập như bị búa tạ đánh, thần tình Thượng Quan Hạo bơ phờ, nhìn lướt qua xe lăn Tần Chiêu Vân cùng bên cạnh hắn Tần Cẩn Lan, lạnh giọng nói ra: “Chuẩn bị một chiếc xe, không nên kinh động chủ tịch và Tần tiểu thư, làm ngay lập tức!”
“Vâng!”
Bầu không khí tại bữa tiệc rượu vẫn như cũ tiếng huyên náo ngày một nhiều hơn, tiếng động lớn sôi nổi ồn ào, không ai chú ý tới trong góc phòng nho nhỏ đã xảy ra cái sự tình gì.
….
Lúc từ xe dữ dội rơi ra bên cạnh, Ngự Phong Trì có một loại cảm giác gặp khó khăn.
Hắn nhiều năm như vậy xưng hùng là tay đua có hạng, thế nào lại mẹ nó mất mặt như thế.
Đầu đau buốt muốn nứt ra, khóe miệng rỉ máu, Ngự Phong Trì cắn răng kiềm chế, tay chống đỡ nữ nhân ở trong lòng ngực: “Làm sao?… Chỗ nào bị thương để ta nhìn xem một chút, có thể đứng lên không?”
Tần Mộc Ngữ đau đến rên rỉ, dưới sự trợ giúp của hắn tháo mũ ra, tóc tai ngổn ngang lộn xộn.
“Đầu gối ta đau nhức…” Cái miệng nhỏ nhắn nàng tái nhợt, run rẩy nói ra một câu.
“Đầu gối?” Ngự Phong Trì cũng khẩn trương mặt mũi trắng bệch, vội vàng ngồi xổm xuống đến xem đầu gối của nàng… trên nước da trắng ngần một dòng máu đỏ tươi chảy ra.
“Chết tiệt…” Hắn sắc mặt tái nhợt mà chửi ra một tiếng, muốn lập tức giúp nàng cầm máu, nhìn quanh một vòng không có cái gì có thể dùng, không còn cách nào khác đành xé một mảnh váy của nàng, đem đầu gối nàng băng bó lại, nhìn nàng đau mà cắn môi, trong lòng hắn đau lên.
“Đau không? Biết đau thì đừng có lộn xộn, ngươi xem ta lái xe phải tốt, ta làm cái gì?” Ngự Phong Trì cố tình nghiến răng nói ra.
Tần Mộc Ngữ đánh mắt sang, một phiến trong vắt không nói gì, tính tình đột nhiên bắt đầu kích động: “Ngự Phong Trì! Ngươi nói không có đạo lý? Ngươi là muốn hôn ta!”
“Ta với ngươi nói cái gì đạo lý?” Bàn tay Ngự Phong Trì khống chế được đầu của nàng, để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói, “Ta thích ngươi đương nhiên muốn hôn ngươi, ai cho ngươi chống cự? Ngoan ngoãn để ta hôn không phải tốt rồi sao?”
“Ngươi biến thái…” Tần Mộc Ngữ tức giận đến vẻ mặt cũng đỏ lên, đẩy ngực hắn ra.
“Thích ngươi cũng là biến thái?”
“Ngươi so với biến thái còn biến thái hơn!” Thế nào cũng đẩy hắn không ra, hốc mắt nàng bắt đầu ướt át, “Tại sao khi dễ ta? Ta không có làm sai chuyện gì, cũng không có lỗi với các ngươi! Khi dễ ta rất nghiện sao? Vì sao các ngươi đều ức hiếp? Cút đi!”
Chứng kiến nước mắt của nàng, Ngự Phong Trì lúc này mới luống cuống.
____________________________