Khế ước hào môn Chương 41

Chương 041: Buông tha ta đi

Tần Mộc Ngữ chính thức tiếp nhận Tần thị tại bữa tiệc rượu, sẽ cử hành vào ba ngày sau.
Dải tơ tằm từ sau lưng vắt ngang qua, tầng tầng lớp lớp cuốn chặt lại, tiểu lễ phục màu vàng chanh làm nổi bật ra vẻ non nớt lại thành thục, Tần Mộc Ngữ xấu hổ quay đầu lại hỏi: “Tiểu Tình, có áo choàng không đưa ta thử một cái, lễ phục này…. Ngực thấp quá!”
Tiểu Tình nghe tiếng đã chạy tới, chẳng những không có cầm áo choàng giúp nàng trái lại ngược lại cầm tay nàng che trước ngực kéo ra: “Ai da, tiểu thư, thứ tốt chính là muốn lộ ra để cho người khác xem, làm gì có ai đơn thuần như thế chứ hả, người không thấy bên ngoài những nữ nhân khác đề lộ ra rất thấp sao? Cũng không có mất mạng đi đâu, đừng che lấp, cứ như vậy, xinh đẹp cực kỳ!”
Tần Mộc Ngữ có phần xấu hổ, lông mi nhướn lên lại buông xuống, vẫn là cảm thấy quá mức phơi bày, nàng thực sự không quen được.
“Được rồi, tiểu thư, người có thể đi ra ngoài!” Tiểu Tình chắp tay làm lễ, dáng tươi cười đầy thỏa mãn.
….
Tại một góc bữa tiệc, Thượng Quan Hạo xoay người rời khỏi.
Uống rượu có phần hơi nhiều, Tần Mộc Ngữ đầu óc choáng váng, chạy về trong phòng nghỉ ngơi, lần mò mở công tắc lên, vừa mở ra thì thấy thân ảnh một người màu đen cao ngất đứng ở trước mặt mình nàng lại càng hoảng sợ, chờ thấy rõ người, càng thêm sợ hãi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn một hồi tái nhợt, Tần Mộc Ngữ thận trọng lại có phần hỗn loạn trong lồng ngực, run giọng hỏi: “Thượng Quan Hạo, ngươi vào tới làm cái gì?”
Thượng Quan Hạo chậm rãi xoay người, đôi mắt sâu xa như đáy biển, đi tới trước mặt nàng, trầm thấp hờ hững giọng nói: “Ta đến chúc mừng ngươi, cuối cùng có thể chính thức quản lý Tần thị, từ nay về sau, nơi đây chính là thiên hạ của ngươi.”
Hắn lạnh lùng nói, mang theo giọng điệu chế nhạo trào phúng, Tần Mộc Ngữ biết, hắn vẫn lên tiếng thay tỷ tỷ phẫn nộ vì sự không công bằng.
“Thượng Quan Hạo, cho dù ngươi có tin hay không, ta căn bản là không muốn quản lý cái gì đó Tần thị,” Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít một hơi, đôi mắt trong suốt như nước, “Ta cũng vậy, hiện tại mới biết được lên tiếng ở nhà quyền thế thế gia cần phải hy sinh nhiều như thế nào, ta trước đây hy vọng cả đời được chơi đàn vi-ô-lông, nhưng không có cách nào, giấc mộng của ta cũng bị hủy, bị áp đặt trên một trách nhiệm và sứ mệnh. Ta là con gái Tần Chiêu Vân ta yêu ba ba và tỷ tỷ, bọn họ muốn như ta vậy, ta cứ như vậy.”
Nàng không thẹn với lương tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sạch rực rỡ: “Ngươi cũng không phí sức chúc mừng ta, ta biết ngươi hận ta.”
Thượng Quan Hạo rùng mình, đột nhiên thu lấy thắt lưng nàng ôm vào lòng!
Khoảng cách bỗng nhiên thân cận, Tần Mộc Ngữ kinh hãi, con mắt mở to nhìn vào khuôn mặt tuấn tú ở trước, đề phòng chuyện không hay xảy ra: “Thượng Quan Hạo…. Ngươi….”
“Cái kia đối với ta đi đâu rồi? Ngươi bây giờ còn thích ta sao?” Mặt hắn mị hoặc buông xuống, đển trên mặt nàng ôn nhu mà ngẩn ngơ, thần tình vẫn như cũ lạnh lùng, làm cho toàn thân nàng cũng bởi vì sợ hãi mà run rẩy, “Để ta xem nhìn ngươi vui mừng có thể duy trì được bao lâu, có bao nhiêu trong sạch?”
Tần Mộc Ngữ không nghĩ tới, hắn lại hỏi ra như vậy.
Nàng khẩn trương sợ sệt, muốn tránh, hắn cũng không cho phép, đầu mũi ấm áp nhu hòa phía trên nàng, phảng phất như một đôi tình nhân thân mật.
“…. Thượng Quan Hạo,” Tần Mộc Ngữ thực sự không thể chịu đựng được, khó khăn kêu hắn, nhìn phía hắn, “Ta nói lại lần cuối, ta không có hại tỷ tỷ, ta là yêu mến ngươi thế nhưng ta sẽ không theo nàng tranh đoạt ngươi, ta không bao giờ … nữa….. Ngươi buông tha ta đi, không nên làm tổn thương chuyện của ta…”
Mặt nàng rất hồng rất nóng, con mắt như trước trong veo bướng bỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn khó có thể che đậy nỗi thống khổ.
______________