Khế ước hào môn Chương 43

Chương 043: Là cảm giác gì?

Tần Mộc Ngữ giật mình, nắm chặt y phục hắn: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Ngự Phong Trì mị hoặc cười, đôi mắt màu đen lóe ra ánh mỵ nhân lấp lánh, ôm chặt nàng, cúi đầu bên tai nàng nói: “Mang ngươi trốn a!” Hắn đã sớm có thể nhìn ra được, bầu không khí ngạt thở ở nhà giàu quyền thế như vậy, đã suýt đem nữ hài tử thanh thuần này bức đến muốn điên lên.
Nói xong hắn ôm lấy cánh tay nàng kéo sát vào, đi xuống bậc thềm xuyên qua đám khách khứa ồn ào náo nhiệt, khóe môi thủy chung lộ vẻ cười mê người, cho dù là mỹ nhân nổi danh cùng hắn chào hỏi hắn cũng không để ý tới, tự ý ôm chặt lấy thắt lưng nàng, khiến nàng kề sát vào người hắn.
Xung quanh đột nhiên trở nên lạnh, từng đợt không khí lạnh nhè nhẹ kéo tới, bọn họ đã đi ra khỏi đại sảnh xa hoa.
Ngự Phong Trì đi tới khóm hoa phía sau, quét qua lá vụn, cầm lên một cái mubahi đến ném cho nàng: “Mang vào! Theo ta ra ngoài đi dạo!”
Tần Mộc Ngữ kinh ngạc dừng ở mũ bảo hiểm trên tay hắn, nữa giật mình nhìn hắn cầm ra một cái nữa, kiên quyết mà sải bước đến, hướng cằm nàng giơ lên: “Qua đây!”
Nàng chần chừ đi qua, giọng nói trong veo: “Ngươi làm sao lại đi loại xe này qua đây?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, tiểu mỹ nhân của ta, ngươi đợi một hồi, mọi người phát hiện nhị tiểu thư Tần gia mất tích, đến lúc đó ngươi còn muốn chạy cũng đi không được…” Con mắt Ngự Phong Trì mập mờ mỉm cười, kéo qua cổ tay tay nàng, “Mang mũ cho tốt, lại ngồi phía trước.”
Tần Mộc Ngữ muốn vùng vẫy, đôi mi mảnh khảnh hơi có nhíu lên: “Ngươi đừng gạt ta, không phải thông thường đều ngồi phía sau sao?”
“Đó là bởi vì đó là các loại xe không tốt, ngồi cái rắm ở phía sau!” Ngự Phong Trì ác liệt mà châm biếm, khóe miệng giật nhẹ tức giận, “Tạm thởi đến đây, ngồi phía trước.”
Tần Mộc Ngữ nửa tin nửa ngờ, nhưng là phảng phất có thể nghe được âm thanh phía sau có người kinh hô nàng mất tích, nàng vội vàng mang mũ bảo hiểm vào, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Ngự Phong Trì nắm ở thắt lưng, ngang ngạnh cưỡng đoạt nàng ngồi lên phía trước người. Nàng than nhẹ một tiếng, đánh mắt nhìn con ngươi lập lòe của hắn, cười yếu ớt cúi đầu nói ra: “Loại cảm giác này thực sự là xưa nay chưa từng có thật là tốt, như là cùng với ngươi bỏ trốn…”
“… Ngự Phong Trì!” Nàng nhíu mày tức giận mắng.
“Ta đâu chứ…” Hắn đưa tay đánh nhẹ lên chiếc mũi vểnh lên của nàng, “Ngươi có cần phải mỗi thời điểm ở với ta đều khó khăn vậy không.”
Nói xong, hắn khởi động xe, chân nhấp xuống phía dưới, xe dữ dội rung rung một cái, nhanh như chớp mà phóng ra ngoài.
Tần Mộc Ngữ vô ý thức mà cầm mũ bảo hiểm kề sát vào trong lòng ngực hắn, trên đỉnh đầu dường như có tiếng cười nhẹ của hắn, bỗng nhiên cảm thấy mỗi lần cùng nam nhân này ở cùng một chỗ đều là kinh tâm động phách, hắn phóng túng không chịu bị trói buộc cùng cao ngạo tự đại phảng phất đều biến thành ưu điểm.
Nàng yêu Thượng Quan Hạo, bằng lòng đến sợ hãi, nàng sợ hắn.
Mà Ngự Phong Trì, có đôi khi đáng ghét muốn chết, nhưng lúc nàng đau khổ bất lực, cũng chỉ có hắn mới có thể giúp nàng thả lỏng.
Trên đường gió lạnh, lạnh thấu xương thổi tới…
“Ngồi loại xe này cảm giác thế nào?” Ngự Phong Trì bên tai nàng lớn tiếng hỏi.
“Ngươi chạy chậm một chút!” Nàng đón gió lạnh khó khăn la ta.
Ngự Phong Trì cười ra tiếng, tiếp tục hỏi: “Cùng Thượng Quan Hạo tên kia so ra thế nào? Ngươi thích hắn chở ngươi hay là ta chở ngươi?”
“… Ngươi không nên nhắc đến hắn với ta!” Trong lòng nàng hơi đau buốt, nhíu mày hô.
Bên môi Ngự Phong Trì nụ cười bắt đầu xấu đi, tay lái nắm chặt đột nhiên dữ dội mà lung lay một cái, Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, bỗng nhiên nắm chặt áo hắn, Ngự Phong Trì lúc này mới cười to ra. Phản ứng Tần Mộc Ngữ lúc sau mới ổn định hung hăng đánh mắt trừng hắn, đơn giản thu một tay về, giữ chặt lấy mũ nàng, không biết xấu hổ mà cúi đầu trộm hương một chút.
_____________________