Tài tâm – Bồng Vũ – Chương 4

Tài Tâm

Tác giả: Bồng Vũ

Edit: Muỗi

Chương 4:

Mười một giờ đêm, Thiệu Lan Tâm dường như ăn trúng thuốc nổ, lông mày dựng đứng cả lên, cả người lửa giận bừng bừng, chiếc xe tồi tàn giữa đêm hướng biệt thự điên cuồng phóng.

Đợi một ngày đêm, thật vất vả đến lúc phụ thân trở về, truy hỏi, phụ thân chính miệng xác nhận mảnh đất sắp bị thu về, nàng không khỏi khiếp sợ trừng lớn hai mắt, sợ hãi gọi lớn.

-“Cha, Ẩn hoa viên mảnh đất này của chúng ta…là của người khác? Thật sao?”

-“Đúng vậy! Những năm gần đây ta liều mình kiếm tiền, chính là muốn dành tiền mua lại mảnh đất này, không ngờ mấy hôm trước nhận được điện báo của luật sư! Nói là họ không định bán, muốn thu hồi…” Thiệu Định Tiều nhíu mày, lo lắng ở trong cửa hàng đi tới đi lui.

-” Rốt cuộc…chủ đất là ai?” Nàng muốn biết người đem toàn bộ trấn nhỏ khiến cho gà bay chó sủa là “Đại nhân vật” nào.

-“Chính là chủ nhân của biệt thự sau núi kia, họ Tống ở đây có rất nhiều khu đất lớn, bất quá từ lúc hơn hai mươi năm trước đã chuyển lên Đài Bắc, nghe nói phát triển rất khá, bởi vậy nhiều năm qua đều không có trở về…” Thiệu Định Tiều lẩm bẩm.

-“Họ Tống?” Nàng túm lấy lão ba, sợ hãi hét lên: “Cha, ngươi nói chủ họ …Tống?”

Họ Tống!

Lão thiên! Sẽ không xui xẻo như thế chứ? Con người lập dị kia vừa vặn cũng họ Tống…

Hơn nữa còn sống trong khu biệt thự đó, vẫn là có một quản gia đứng bên một thiếu gia giàu có…

Nàng kinh ngạc phỏng đoán các khả năng.

-“Đúng vậy, năm đó đại gia bất động sản chính là họ Tống, tivi cùng tạp chí đôi khi cũng đưa tin về họ, vừa rồi ta đi trấn công sở hỏi một chút tình hình,chỗ đó có tiểu thư còn đưa hơn tám cuốn tạp chí cho ta mượn xem, nói cái gì bên trong viết chính là các đại gia bất động sản của tiểu trấn chúng ta, thật là, ta hiện tại nào có tâm tình mà xem.” Thiệu Định Tiều đem một cuốn tạp chí quá hạn ném lên ghế.

Nàng nhặt lên vừa thấy, ngoài bìa đặc tả một đôi nam nữ, nam anh tuấn phi phàm, nữ mềm mại xinh đẹp, một loạt các tiêu đề viết: Người kế thừa thứ hai của tập đoàn Tống thị! Tống Lẫm Phong và cuộc cạnh tranh khốc liệt của ba anh em.

Bên dưới còn có một phụ đề: Sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn, cuối năm anh sẽ cùng “Công chúa dương cầm” xinh đẹp  kết hôn!

Nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, mặc dù cùng với quái nhân nhếch nhác trong biệt thự một điểm cũng không giống, nhưng là…Nhưng là cặp mắt lại rất giống!

Tống Lẫm Phong…

Chẳng lẽ quái nhân đó chính là hắn sao? Đúng không?

-“Cha…người này…người kêu là Tống Lẫm Phong này…có đúng hay không đã gây ra chuyện?” Nàng run sợ hỏi.

Cuốn tạp chí này được xuất bản vào tháng hai năm ngoái, khi đó Tống Lẫm Phong còn như thế mắt sáng, anh tuấn rắn rỏi, nhưng là hiện tại lại giống người trong động núi!

-“Ngươi đang nói cái gì a?” Thiệu Định Tiều không hiểu.

-“Ta là nói…” Lời nói vừa ra khỏi miệng nàng đã nghĩ lão ba căn bản không biết đến sự tồn tại của họ Tống này nên ngừng lại.

-“Ai! Ta hiện tại nào có tâm tình quản việc Tống gia? Ta chỉ muốn biết vì sao bọn họ muốn thu hồi mảnh đất đã cho chúng ta thuê nhiều năm như thế? Rõ ràng đã đạt được thỏa thuận, ta còn nghĩ biện pháp đi vay tiền, nghĩ rằng sẽ mua lại…” Thiệu Định Tiều lẩm bẩm.

-“Cha, nguyên lai ngươi…” Nàng lúc này mới giật mình thì ra phụ thân về vấn đề tiền bạc chịu không ít áp lực…

-“Hiện tại trấn trên mọi người đều rất hoang mang, nghe nói Tống gia một lúc muốn thu hồi tất cả? Rốt cuộc là vì sao? Bọn họ rõ ràng không thiếu tiền nha! Vì cái gì muốn ép buộc chúng ta? Chúng ta đã làm gì trêu chọc bọn họ?”

Trêu chọc…?

Nàng nghe lão ba lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên, bên tai vang lên lời cảnh báo: “Thiệu Lan Tâm, dám làm ta tức giận hậu quả ngươi phải tự mình gánh vác. Nhớ kĩ, nếu xảy ra cái sự gì, tất cả đều là lỗi của ngươi!”

-“Sẽ không…Tất cả đều là nàng tạo thành?”

Đều là bởi vì nàng chống đối người đó…Tống Lẫm Phong? Cho nên Tống Lẫm Phong mới đối với người của tiểu trấn mà ra tay?

Là như thế này sao?

Sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, trầm ngâm một lát, liền lao ra khỏi cửa hàng bán hoa.

-“Lan Tâm, ngươi muốn đi đâu? Lan Tâm!” Thiệu Định Tiều hô to.

Nàng muốn đi đâu? Đương nhiên là muốn đem sự tình đi làm cho rõ ràng, tìm họ Tống nói lý lẽ.

Mưa ngày càng nặng hạt, nàng lái xe tải xuyên qua màn mưa phóng về phía trước, càng nhớ đến càng sợ hãi, càng nghĩ đến càng hoang mang, nếu họ Tống thật sự là Tống Lẫm Phong, nếu hết thảy đều là hắn đang làm trò quỷ, nàng tuyệt đối không tha cho hắn.

Đáng giận, cái loại người âm hiểm bỉ ổi, vì muốn chỉnh nàng, mà không tiếc trút giận lên những người xung quanh nàng, nàng đến nay vẫn như cũ không thể lý giải nàng rốt cuộc là làm sao chọc tới hắn? Chẳng lẽ vì nàng ngày đó xâm nhập biệt thự? Chính là bởi vì nguyên nhân này ư, quá buồn cười?

Xe đi vào biệt thự, nàng nhảy xuống xe, lấy ra chìa khóa cổng lớn mà lão Bình cấp cho, trực tiếp đẩy ra rồi vội vã đi về phía biệt thự.

“Mở cửa! Họ Tống, ngươi mở cửa cho ta! Bình tiên sinh, mở cửa! Bình tiên sinh” Dùng sức gõ vào cửa, nàng tức giận gọi to.

Có thể là mưa gió quá lớn, cũng có lẽ có một chút trễ, Bình tiên sinh và họ Tống đã đi ngủ, nàng hô nửa ngày vẫn không có ai ra mở cửa.

Nàng không cam lòng, nhịn không được liều mình đá vào cánh cửa, tiếp tục gọi lớn: “Họ Tống, ngươi đi ra cho ta! Uy, đi ra mở cửa.”

Đột nhiên, cánh cửa kêu răng rắc một tiếng, Tống Lẫm Phong chống quải trượng đứng ở cửa, trong ánh đèn lờ mờ, thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt suy yếu.

-“Sao vậy? Như thế cấp bách tìm ta, có phải hay không đã xảy ra sự gì? Hắn chăm chú nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên,

Sớm biết Thiệu Lan Tâm sẽ trở về tìm hắn, chỉ là không nghĩ tới nàng như thế cấp bách, trộm nhìn nàng một thân ướt đẫm, tám phần là đã biết cái gì, mới có thể đêm khuya còn liều lĩnh xông vào mưa gió đến biệt thự.

-“Chuyện đất đai của trấn trên là do ngươi điều khiển?” Nàng trực tiếp quát hỏi.

-“Ngươi nói đâu?” Hắn cười lạnh.

-“Ngươi, người này! Ta nói rồi, có chuyện gì trực tiếp tìm ta, đừng đụng đến người khác!” Nảng trừng mắt nhìn hắn, con ngươi bừng bừng lửa giận.

-“Muốn đối phó một người, cách tốt nhất là khai đao với những người bên cạnh hắn, như vậy hiệu quả mới càng kinh ngạc hơn nữa.” Hắn cười chế nhạo.

-“Ngươi…Ngươi là cái thứ đáng ghét.” Nàng tức giận nắm chặt tay, tiến lên đang định hướng hắn đánh một quyền, không ngờ, tay còn chưa đụng tới hắn, hắn tựa như mất đi sự chống đỡ ngã xuống.

-“Uy!” Nàng chấn động. Người này có phần cũng quá yếu đuối, không phải là không chịu được gió chứ?

Tống Lẫm Phong một tiếng té trên mặt đất, thân thể oắn éo, càng không ngừng thở hổn hển, tay cử động khó khăn rơi xuống một bên quải trượng.

-“Uy! Tống Lẫm Phong! Ngươi xảy ra chuyện gì?” Nàng buột miệng kêu lên.

-“Không cho phép…Kêu cái kia…Tên…” Hắn khẽ ngẩng đầu lên, khàn khàn khiển trách.

Hắn quả nhiên là Tống Lẫm Phong!

Thiệu Lan Tâm run sợ vài giây, trong đầu không tự chủ được hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.

Trên tạp chí kia là một người có tiền đồ, giống như anh tuấn soái ca, thế nào lại biến thành quái nhân tàn nhược nhiều bệnh trước mắt?

-“Tống Lẫm Phong…đã chết!” Hắn thanh âm nghe tới tràn ngập thống khổ.

Nói chính mình đã chết? Hắn rốt cuộc đã xảy ra cái sự gì? Là chuyện gì đã biến hắn thành ra như vậy?

Nàng kinh ngạc nghĩ, bất quá rất nhanh lấy lại tinh thần, bởi vì hiện tại không phải nên truy vấn chuyện đời tư của Tống Lẫm Phong, nàng ở đây mục đích là hỏi cho rõ ràng ý đồ của hắn.

Nàng lập tức lấy lại vẻ mặt ban đầu, hai tay chống nạnh, cúi xuống nhìn hắn hừ lạnh, “Tống Lẫm Phong nếu như chết thì đã tốt, như vậy tiểu trấn sẽ không bị ngươi khiến cho chướng khí mù mịt.

-“Chướng khí mù mịt? Hết thảy đều là ngươi sai…Đều do ngươi tạo thành…” Hắn lấy tay trái giữ lấy cơ thể mình, ngồi trên mặt đất nhìn nàng cười.

Tuy rằng thoạt nhìn suy yếu như người chết, nhưng khẩu khí đúng là làm tức chết người, nàng nghe thấy một ngọn lửa bùng lên trong bụng, nắm quyền, tứa giận hỏi lại: “Ta tạo thành? Là ta sai? Ta đến tột cùng là làm gì đắc tội ngươi? Ngươi ngay từ đầu đã đối với ta không hòa nhã, ta cũng nhịn, sau khi nhận lấy công việc làm vườn, ta còn thật sự làm việc, ngươi lại cố ý đập phá…Toàn bộ quá trình ta tự nhận không có vi phạm lương tâm cùng đạo đức chính nghĩa, như vậy ngươi còn nói ta sai?”

-“Ai bảo ngươi…dám mạo phạm ta…” Hắn trừng mắt nhìn nàng, thân thể hơi run rẩy.

-“Cái gì?” Nàng ngẩn ngơ.

Nàng khi nào mạo phạm đến hắn? Hơn nữa dùng từ “Mạo phạm” này không phải là quá buồn cười sao?

-“Ngươi đích thực là nữ nhân vô lễ…Đáng chịu sự trừng phạt…” Hắn hất cằm lên, bộ dạng cao cao tại thượng.

-“Trừng phạt? Ngươi cho ngươi là ai a? Thiên hoàng đại lão gia sao?” Nàng thực chịu không nổi hắn cái quyền có thể phán xét người khác.

-“Ta không phải thiên hoàng lão gia, nhưng ta sẽ là người chi phối cái tiểu trấn này của ngươi, các ngươi tương lai…đều nắm giữ trong tay ta.” Hắn ngạo mạn nở nụ cười.

-“Ngươi…đáng giận!, lại có ý đồ xấu xa, nếu như ngươi dám đối với người của trấn trên—;” nàng ngồi xổm xuống đất thân để sát vào hắn, bắt lấy ống tay áo hắn, chửi ầm lên, nhưng là mới nói đến một nửa đã xoay mình kinh ngạc.

Hắn…Hắn phát sốt!

Tống Lẫm Phong đang phát sốt, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua áo ngủ chạm đến tay nàng, nàng thậm chí còn cảm nhận được thân thể hắn bởi vì sốt cao mà run rẩy.

-“Ngươi sinh bệnh?” Nàng kêu nhỏ, tay kia trực tiếp xoa trán hắn.

-“Đừng chạm vào ta!” Hắn muốn hất tay nàng ra, nhưng chính là không có sức lực, chỉ có thể tức giận quay đầu.

-“Trời ạ! Nóng quá…Bình tiên sinh đâu? Bình tiên sinh! Bình tiên sinh!” Nàng đứng dậy kêu to.

-“Đừng kêu nữa, lão Bình không có ở đây.” Hắn hừ lạnh.

-“Không ở? Loại thời tiết này, vào thời điểm này, hắn để ngươi lại ở biệt thự mà chạy đi đâu? ” Nàng kinh ngạc hỏi.

-“Hắn có việc phải trở về Đài Bắc…”Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Chuyện thu hồi đất đai của tiểu trấn tựa hồ phụ thân đã biết, lão Bình suốt đêm bị triệu hồi Đài Bắc, hôm nay đại khái không về được.

-“Quay về Đài Bắc? Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Nàng xem hắn, sự tức giận đã giảm đi, hơn nữa không hề có đạo lý lại có điểm lo cho hắn.

-“Ta ngủ một giấc thì tốt rồi…Ngươi nếu muốn cùng ta cãi nhau, ngày mai lại đến, hiện tại ta đau đầu muốn chết, không có khí lực nghe ngươi nói vô nghĩa…Cút đi!” Hắn mệt nhọc xua đuổi.

Bệnh suýt ngã xuống luôn rồi còn có thể ngạo mạn kêu người cút đi, có thể thấy đúng là không chết được.

-“Ta là rất muốn đi, dù sao ta cũng lười quản ngươi sống chết, nếu ngươi vì bệnh không dậy được âu cũng là xứng đáng.” Nàng nổi giận, nói xong liền bỏ đi.

Chính là, miệng nói muốn đi, hai chân bước ra cửa lớn phía trước vẫn dừng lại.

Tống Lẫm Phong thực đáng giận, thực kiêu ngạo, thực vô lý, thực càn rỡ, thực quá đáng…Nhưng ở đây ban đêm mưa rất to, đem một bệnh nhân bị sốt cao ở một mình tại vùng hẻo lánh, hoang vắng này, nàng lại làm không được.

Phải, ít nhất…đưa hắn về giường đã rồi đi.

Nàng nhăn mặt thầm nghĩ, vì chính mình quá hảo tâm lại thở dài, xoay người quay về bên Tống Lẫm Phong, trực tiếp kéo cánh tay hắn.

-“Ngươi làm gì?” Hắn cả kinh quát.

-“Ta muốn đỡ ngươi đi vào nằm.” Nàng rầu rĩ nói.

-“Đừng chạm vào ta, ta không cần—” Hắn thở hổn hển, giận dữ né tránh.

-“Đủ rồi! Ngươi im lặng một chút cho ta có được không?” Nàng hét lên dữ dội.

Hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn chằm chằm chằm nàng. Nữ nhân này…dám hung dữ với hắn.

-“Ta căn bản là không nghĩ chạm vào ngươi, cũng rất muốn để ngươi một mình lưu lại, nhưng là cho dù ta thực chán ghét ngươi! Cũng không có biện pháp đối với một bệnh nhân ngồi xem không để ý, cho nên, nếu như lãng phí thể lực gào loạn lên, không bằng im miệng lại giữ sức.” Nàng tức giận răn dạy.

Nàng ngang ngược…Tống Lẫm Phong thật muốn mắng đuổi về, nhưng là đầu vừa đau lại choáng váng, hơn nữa toàn thân vô lực, thật sự không có tinh thần cùng nàng đối kháng.

Thiệu Lan Tâm không muốn nhiều lời vô nghĩa, đỡ lấy bả vai hắn, hỏi: “Phòng ngủ ở đâu?”

-“Ta…tự mình đi…” Hắn thở hổn hển, vẫn cứng đầu.

-“Tự mình đi? Tốt! Ngươi đi cho ta xem a!” Nàng lập tức buông tay, thờ ơ lạnh nhạt.

-“Đừng…” Mất đi sự chống đỡ của nàng, hắn đứng không thẳng, ngay lập tức ngã về phía trước.

Nàng hừ một tiếng, lại lần nữa đỡ lấy hắn, cười khẩy nói: “Còn muốn chính mình đi đâu? Ta xem ngươi ngay cả cử động còn không thể, thân thể khó chịu thì nhận đi, còn ra vẻ quật cường ngược lại sẽ mang đến phiền toái…”

Hắn co quắp trên vai nàng, kể cả khí lực cũng mất, cả người mờ mịt, rõ ràng còn có ý thức, lại phảng phất như trôi đi rất xa, sao gọi thế nào cũng không trở về.

Cảm thấy tình trạng hắn càng ngày càng tồi tệ, nàng thầm kêu không ổn, nửa tha hắn hướng căn phòng cạnh cầu thang kéo đến, lần trước nàng nhìn thấy hắn từ trong đó đi ra, có lẽ đó là phòng ngủ.

Bên trong căn phòng chỉ có độc nhất một giường lớn, đồ nội thất giống như phòng khách nhưng đơn giản hơn, nàng dìu hắn đến bên giường, đem hắn thả lên nệm, sớm mệt mỏi khắp mình, Tống Lẫm Phong cơ hồ đem sức nặng toàn thân đặt ở trên người nàng, mà hắn lại so với nàng cao lớn, theo phòng khách đến giường một đoạn ngắn ngủn đã khiến nàng thở hổn hển không ra hơi.

-“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bất quá ta nghĩ rằng ngươi nên uống thuốc rồi ngủ tiếp, ta đi.”

Nàng cúi đầu hướng hắn nói, nghĩ rằng chính mình cư nhin lại có lòng tốt giúp kẻ thù, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Hắn tựa hồ đang ngủ, không có đáp lại, nàng liếc mắt nhìn hắn, phát hiện hắn không được bình thường, khuôn mặt nhợt nhạt ban đầu chuyển sang đỏ bừng, hàm răng va vào nhau, cơ thể vẫn tiếp tục run rẩy.

-“Uy, Tống Lẫm Phong, ngươi thế nào? Thực không thoải mái sao?” Nàng khom lưng vỗ nhẹ người hắn.

Nhưng Tống Lẫm Phong hoàn toàn chìm vào hôn mê, chẳng những hô hấp càng lúc càng dồn dập, bên phải tứ chi thậm chí còn hơi hơi co giật.

-“Lão thiên! Này…Đây là cái loại bệnh trạng gì?” Nàng hít một hơi, có chút luống cuống.

Trong lòng nàng hiểu được, Tống Lẫm Phong nhất định có chuyện, cho nên mới không đi được, nhưng chính là nàng không nghĩ lại nghiêm trọng như thế này.

-“Uy! Tống Lẫm Phong, ngươi tỉnh tỉnh, nói cho ta biết thuốc của ngươi ở nơi nào? Uy! Làm ơn mau tỉnh lại a!” Nàng lay hắn, chỉ hy vọng có thể đánh thức hắn để cho hắn uống thuốc.

-“Ân…” Hắn rên rỉ một tiếng, vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt.

-“Trời ạ! Nên làm gì bây giờ? Bình tiên sinh…Bình tiên sinh rốt cuộc tại thời điểm này đến Đài Bắc để làm gì a?” Nàng gấp đến độ đi quanh phòng rồi mới bắt đầu lục lọi trên bàn và các ngăn kéo đầu giường, nhìn xem có thể hay không tìm được một ít dược phẩm liên quan.

-“Thật là…Dược rốt cuộc đặt ở đâu? Nàng vội vàng đi vào phòng khách, tìm trong các hộc tủ, kết quả, biệt thự lớn mà ngay cả một chút thuốc cơ bản cũng không có.

-“Kỳ quái, theo lý thuyết, hắn thân thể có bệnh, đáng nhẽ ra nên mang dược tùy thân. Vì sao trong phòng này ngay cả một bao được đều không có?” Nàng lầu bầu khó hiểu, theo phòng khách đến phòng bếp, theo nhà ăn lại tìm về phòng ngủ của Tống Lẫm Phong, vẫn là không hề có thu hoạch.

Nàng đang tìm dược, bỗng nhiên nghe thấy Tống Lẫm Phong mơ hồ nói nhỏ: “Không…Không cần…Nóng quá…Cứu ta…Cứu ta…”

Nàng kinh ngạc đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn bộ dạng đau khổ bất lực, trong lòng căng thẳng, một cỗ thương hại nhất thời nảy sinh.

Nhìn hắn cái dạng này, nàng làm sao đi được?

-“Đau quá…Ta đau quá…Cứu ta…”

Hắn thanh âm khàn đặc giống như sắp khóc, Thiệu Lan Tâm nghe được trong lòng tràn ngập chua xót.

Biết rõ hắn nói mê, nhưng nàng vẫn mềm lòng. Nàng thở dài, đem áo khoác cởi ra, xắn tay áo, bình tĩnh đi vào phòng tắm lấy khăn ướt, tai mép giường ngồi xuống, lau trán và má của hắn.

Hắn so với tấm ảnh trên tạp chí thì gầy yếu hơn, hốc mắt hõm sâu, lông mày ninh túc, nếu không phải nhìn tạp chí, mặc cho ai cũng không thể nghĩ đến hắn chính là anh chàng soái ca trong bức ảnh.

-“Ngươi a, bình thường cũng hung ác, hiện tại đáng thương như vậy nằm ở trên giường, cầu ta giúp ngươi đi? Nói mau, thực xin lỗi, ta liền cứu ngươi, nói mau a…” Nhìn hắn khó có được cái dạng hiền lành an tĩnh, nàng như thế bướng bỉnh ghé sát vào mặt hắn, cố ý nhe răng trợn mắt cười chế nhạo.

Lúc này, Tống Lẫm Phong bỗng chốc mở to mắt, trừng trừng nhìn nàng.

Nàng hoảng sợ, vội vàng thối lui về phía sau, hắn lại một tay bắt lấy nàng, cúi đầu nói: “Nhược Quân…Đừng đi…Đừng rời khỏi ta…”

Nàng ngơ ngốc nhìn hắn, nghĩ rằng hắn tám phần là đem nàng nhận sai thành nữ nhân khác.

-“Uy, ta là Thiệu Lan Tâm! Mau buông tay…”Nàng nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn.

-“…Theo ta…Ở lại bên ta…” Hắn ánh mắt trống rỗng, vẫn thì thào gọi.

-“Được rồi, ta sẽ không đi, ngươi cứ yên tâm mà ngủ đi.” Nàng giống như dỗ tiểu hài tử vỗ vỗ tay hắn.

Lời của nàng tựa hồ làm hắn an tâm không ít, nhưng vẫn cầm chặt tay nàng không buông,chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhiệt độ nóng bỏng theo lòng bàn tay hắn truyền đến Thiệu Lan Tâm, trái tim nàng bỗng nhiên loạn nhịp, chính nàng cũng không hiểu là làm sao.

Làm sao a? Bị một bệnh nhân nắm tay có cái gì khiến tim đập nhanh hơn? Huống chi người này còn cùng nàng có cừu oán!

Tự chế giễu chính mình, nàng cẩn thận gỡ tay hắn ra, lại đi vào phòng tắm một lần nữa vắt khăn ướt, nhẹ nhàng lau sạch mặt và cổ hắn, vừa dời khăn ướt đến cổ áo ngủ hắn, ánh mắt của nàng không khỏi bị vết sẹo lộ ra khỏi cổ áo thu hút.

Không cho người khác chạm vào, không cho người khác nhìn thấy, hắn rốt cuộc muốn che giấu điều gì?

Dựa vào tính hiếu kỳ, nàng chậm rãi chạm vào hàng khuy vạt trước áo ngủ của hắn, kéo xuống, bỗng dưng, sắc mặt nàng chợt thay đổi, giống như điện giật thu hồi bàn tay, nghẹn họng nhìn trân trối vết sẹo kéo dài từ cổ xuống bụng, dữ tợn che kín toàn bộ thân thể một màu đỏ như than.

Đây là…bỏng sao? Rốt cuộc là bao nhiêu lửa có thể đem một người đốt thành như vậy? Hắn như thế nào sống sót.?

Là bởi vì như vây, hắn mới trốn đến tiểu trấn này sao?

Nàng nín lặng sững sờ, thật lâu không cách nào bình tĩnh lại, một cái chớp mắt, nàng bỗng nhiên có thể có thể thông cảm với hắn vì điều này mà trở nên cáu kỉnh, nóng nảy, một người đã bị thương nghiêm trọng như thế, không điên cuồng mới là lạ, huống chi, hắn lại là cái loại thiếu gia nhà giàu tự phụ, kiêu ngạo…

Thầm hít một hơi, nàng như là nhìn trộm bí mật của hắn, chột dạ cầm quần áo che đậy, gài lại khuy áo, còn giúp hắn đắp chăn.

-“Tống Lẫm Phong…Ngươi rốt cuộc đã trải qua cái sự gì? Nàng chăm chú nhìn hắn cho dù đang ngủ vẫn nhăn mặt, thì thào hỏi.

Hắn không trả lời, chỉ là không ngừng rên rỉ, nàng một lần nữa đưa tay lên trán hắn, nhiệt độ dường như càng tăng cao.

Nàng nhíu mày, nhiệt độ như vậy còn chưa hạ xuống, làm không tốt thực sự có thể chết người, nàng phải tìm thầy thuốc đến xem cho hắn mới được.

Đối, cứu người quan trọng hơn, phải đi trấn trên tìm lão thầy thuốc đến đây một chuyến.

Ngay sau đó, nàng mặc áo khoác, không chút do dự lao ra khỏi biệt thự, đã sớm quên…Tống Lẫm Phong đúng là cái đồ đáng ghét…

—————

Tống Lẫm Phong cuối cùng tỉnh dậy, hắn chậm rãi mở to mắt, ý thức cuối cùng từ bóng tối và cơn ác mộng trở lại với thực tế, dường như cùng ác quỷ đại chiến mấy trăm hiệp, hắn toàn thân rã rời, bủn rủn vô lực, bất quá, những đau đớn kia đã biến mất, bởi vậy, mặc dù vẫn còn khá mệt mỏi nhưng hắn cảm thấy thân thể đã thoải mái hơn nhiều.

Mưa gió dường như đã ngừng, ánh mặt trời theo cửa sổ len lỏi vào, cùng với tiếng hót của các loài chim, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong ấn tượng của hắn, một năm nay chưa bao giờ buổi sáng tỉnh dậy như thế này bình tĩnh.

Nhưng hắn không thể duy trì trạng thái đó trong một phút, bởi vì một tiếng ngáy đột nhiên phá vỡ buổi sáng tốt đẹp này.

Tiếng ngáy? Vì cái gì trong phòng hắn lại có tiếng người ngáy?

Nhíu mày, hắn cố gắng ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện Thiệu Lan Tâm gục mặt trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, lập tức trừng lớn hai mắt, sắc mặt đại biến.

Này…Này nữ nhân kia sao lại ngủ ở nơi này? Nàng không phải tối hôm qua đã quay về sao? Hắn kinh hãi cằm sém rơi xuống ngực.

-“Thiệu Lan Tâm! Đứng lên!” Hắn tức giận hét lớn.

Thiệu Lan Tâm mấp máy một chút, tiếp tục ngủ.

-“Thiệu Lan Tâm! Ngươi đứng lên cho ta!” Hắn nâng cao âm lượng, máu truyền lên não.

-“Ngô…Còn sớm mà…Để cho ta ngủ một chút nữa…” Thiệu Lan Tâm lẩm bẩm một tiếng, lại ôm đầu ngủ.

-“Ngươi…Người này nữ nhân, còn không mau đứng lên!” Hắn tức giận lấy tay trái hất gối về phía nàng.

-“Oa! Sao vậy? Phát sinh sự gì?” Thiệu Lan Tâm kinh hãi ngẩng đầu, xoa xoa hai mắt, khẩn trương nhìn bốn phía.

-“Thiệu Lan Tâm, ngươi ở trong phòng ta làm cái gì?” Hắn tức giận hỏi.

Nàng sửng sốt một chút, nhìn hắn, gật gật đầu nói: “A, thì ra ngươi đã tỉnh, tốt hơn nhiều chưa? Còn có phát sốt không? Ta xem xem…

Nàng vừa nói vừa tiến về phía hắn, cũng không quản hắn có bao nhiêu kinh ngạc, vẫn giữ một dáng vẻ, đưa tay lên trán hắn.

Hắn ngây người một giây, lập tức gạt tay nàng: “Ngươi làm gì?”

-“Ân, hết sốt, tinh thần cũng tốt, bác sĩ Cổ châm cứu thật có hiệu quả.” Nàng không để ý đến hắn, hãy còn gật gật đầu, ách xì một cái, lẩm bẩm: “Bất quá bác sĩ Cổ dặn dò nói tỉnh lại cho ngươi uống thuốc, để ta đi lấy nước.”

Nàng nói liền bưng cái chén đi ra ngoài.

-“Thiệu Lan Tâm! Đứng lại, ngươi không nghe câu hỏi của ta sao?” Hắn sắc mặt xám xịt hét lớn.

-“Hả?” Nàng quay lại nhìn hắn.

-“Vì sao ngươi sáng sớm lại ở chỗ này?” Hắn giận dữ trừng nàng hỏi lại.

-“Sao vậy? Ngươi không nhớ rõ? Tối qua ta thiếu chút nữa bị ngươi giày vò đến chết.” Nàng vừa đấm vai vừa xoa xoa gáy, ra khỏi phòng rót một ly nước sôi, rồi đi thong thả trở về phòng.

Tối hôm qua nàng thực sự bận rộn, nửa đêm khuya khoắt lao ra ngoài đập cửa nhà thầy thuốc trấn trên, dám đem lão nhân gia đang trong giấc ngủ mơ màng, khẩn cấp đưa người đến biệt thự khám bệnh cho Tống Lẫm Phong.

Sau khi châm cứu xong, nàng lại hộ tống bác sĩ Cổ trở về, thuận tiện lấy thuốc, lại một hơi quay lại biệt thự. Bác sĩ Cổ đã dặn trước khi Tống Lẫm Phong ngủ phải cho hắn uống thuốc. Nàng thử nửa ngày thủy chung không cách nào đưa được thuốc vào cái miệng đầy râu của hắn, không còn cách nào khác, đành phải lấy kéo xén bớt râu phía trước, lại mất một lượng lớn khí lực mới đem thuốc tiến vào miệng hắn, tiếp đó dược liệu phát tác, hắn bắt đầu toát mồ hồ, nàng lại giúp hắn thay quần áo, lau mồ hôi.

Tóm lại chờ hắn yên ổn ngủ, đại khái cũng hơn hai giờ sáng, nàng lúc này mới mệt mỏi ngồi phịch trên ghế sô pha, bất tri bất giác ngủ thẳng đến sáng.

-“Bị ta ép buộc? Cái ý tứ gì? Ta tối hôm qua không phải đã kêu ngươi về đi sao?” Tống Lẫm Phong khó hiểu nhíu nhíu hai hàng lông mày.

-“Ngươi phát sốt bất tỉnh nhân sự, ta sao đi được? Bình tiên sinh lại không ở đây, đem ngươi một mình ở nơi này, vạn nhất ngươi cứ như vậy chết đi ta không phải gián tiếp chính là hung thủ?” Nàng hừ nói.

-“Ý của ngươi là…Ngươi cả đêm đều ở trong này…?”Hắn kinh hãi hỏi.

-“Đúng, ta cả đêm đều chiếu cô ngươi, tìm thầy thuốc đến xem ngươi, còn cho ngươi uống thuốc, thay ngươi lau mồ hôi, thay quần áo…”

Nàng đem cái chén đặt trên bàn trà, cố ý đem từng chi tiết nói rành mạch.

-“Ngươi…Ngươi tự mình thay quần áo cho ta?” Hắn cúi đầu vừa thấy, trên người thực sự đã được thay thế bằng một bộ đồ mới, nhất thời kinh sợ, mặt không còn một chút huyết sắc.

Điều đó có nghĩa…Nàng đã nhìn thấy thân thể hắn, nhìn thấy những vết sẹo xấu xí nhất trên người hắn.

-“Đúng vậy, bởi vì ngươi chảy một thân mồ hôi nha!” Thấy hắn sắc mặt trắng bệch, nàng lại chỉ vào mặt hắn, bổ sung một câu: “Còn có, vì thuận tiện cho thuốc, ta còn xén râu của ngươi, xin đừng trách móc.”

-“Cái gì?” Hắn ngây cả người.

Nàng tìm đến thầy thuốc? Còn…Còn thay hắn thay quần áo? Thậm chí xén râu hắn?…

Hắn nhanh chóng sờ cằm, quả nhiên nguyên là bao trùm nửa khuôn mặt giờ chỉ còn lại vài sợi so le không đồng đều.

Này xú nữa nhân…

-“Ngươi…” Hắn tức giận gần như nói không ra lời, nàng chưa được sự cho phép của hắn đã làm rất nhiều điều cấm kị, làm cho ngoại nhân nhìn thấy hắn, chạm vào thân thể hắn, nàng nghĩ nàng là ai?

-“Tốt lắm, ta hiểu được, ngươi không cần cảm tạ ta.” Nàng cười rung vai.

-“Ai dạy ngươi nhiều chuyện? Ai muốn ngươi mang ngoại nhân vào? Ngươi là nữ nhân chết tiệt–” Hắn lớn tiếng gầm lên, hận không thể khiến nàng biến mất khỏi thế gian.

-“Uy Uy Uy, ngươi đừng kích động nha, bệnh của ngươi thật vất vả mới tốt lên…”Nàng trấn an nói.

-“Đi ra ngoài! Cút ra ngoài cho ta!” Hắn tức giận men theo giường, lớn tiếng quát chói tai, khập khiễng hướng về phía nàng, nhưng tại điểm còn cách nàng một bước, té ngã trước mặt nàng.

Nàng bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, đối với hắn lắc đầu, đã sớm đoán được hắn tỉnh lại lấy bộ mặt gì cho nàng xem, này nam nhân, nói trắng ra chính là đối với bộ dạng của mình tự ti đến cực điểm, hắn trước kia tự tin đều ở vẻ ngoài giờ bị thiêu hủy trong nháy mắt.

-“Ai, ngươi không thể khách khí một chút sao? Tốt xấu ta cũng giúp ngươi nha, nếu không có ta, ngươi không chừng phát ra chứng bệnh khác, càng nói không chừng sẽ chết.” Sau khi xem qua dấu vết trên người hắn, nàng tương đối có thể bao dung cho tính xấu của hắn.

-“Ta đây…thà rằng chết! HIểu không? Ta thà…chết để quên đi!” Hắn dữ tợn đối nàng điên cuồng hét lên.

-“Uy, Tống Lẫm Phong…” Nàng bị hắn làm cho nhíu mày.

-“Vì sao không dứt khoát khiến cho ta bệnh mà chết đi? Ngươi là nữ nhân chết tiệt, vì cái gì xenvào việc của người khác? Vì sao luôn xen vào chuyện của ta? Ta dù có muốn chết cũng không đến lượt ngươi quản—” Hắn giữ chặt cánh tay nàng, tiếp tục gào.

Nàng nghe không nổi nữa, sắc mặt trầm xuống, không đợi hắn gào xong, liền bỏ tay hắn ra, hướng hắn giáng một bạt tai.

Ba!

Một âm thanh rõ ràng vang lên, đem Tống Lẫm Phong đánh cho khóe miệng sửng sốt.

-“Ngươi tỉnh táo một chút! Có bao nhiêu người muốn sống mà không sống được, ngươi như vậy là chà đạp tính mệnh của ngươi, bất quá là một vết bỏng, bất quá là đi đường không tiện, cũng không phải tận thế, ngươi rốt cuộc còn muốn buồn bực đến bao giờ?” Nàng nhịn không được chửi ầm lên.

Hắn kinh ngạc nhìn chòng chọc nàng, bị nàng mắng cho há mồm trợn mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng.

-“Ngươi toàn thân nghiêm trọng tổn thương lại bị hủy dung nhan so với một số người vẫn còn tốt hơn nhiều lắm, bọn họ bên ngoài toàn bộ biến đổi hình dạng, lại vẫn như cũ có dũng khí đối mặt thế giới, đối mặt chính mình, mà ngươi, mặt của ngươi vẫn là hoàn hảo vô khuyết a, cho dù bị thương tay phải chân phải, ngươi cũng còn có tay trái chân trái, không phải sao?”

Hai má đau đớn làm cho hắn hoàn hồn, ba mươi năm nay, chưa từng có người nào dám đánh hắn, nữ nhân này cư nhiên dám đối với hắn động thủ?

-“Ngươi…Ngươi biết cái gì? Tứ chi khỏe mạnh ngươi, không lo nghĩ ngươi, biết cái gì?” Lửa giận quét qua toàn thân hắn, hắn khàn khàn hò hét.

-“Ta đương nhiên biết, bởi vì mẫu thân ta chính là người tàn tật! Nàng so với ngươi thảm hại hơn, bởi vì nửa thân dưới của nàng hoàn toàn tê liệt, ngay cả đi cũng không thể đi!” Nàng cao giọng, át tiếng la hét của hắn.

Hắn ngây dại.

Nàng nhăn mặt, nhìn chằm chằm hắn, gằn từng tiếng nói tiếp.

-“Mẫu thân sau khi sinh ta, một lần đưa hoa trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, kể từ đó luôn luôn ngồi ở xe lăn, nhưng là, kể từ khi ta có thể nhớ, ta xem nàng chưa bao giờ rơi một giọt lệ, nàng vẫn lạc quan, còn thật sự sáng sủa, nhiệt tình…Tuy rằng nửa người dưới không thể cử động, nhưng nàng dùng nửa người trên an ủi mỗi người trong gia đình chúng ta! Thậm chí nàng so với chúng ta còn kiên cường hơn, nàng không có cách nào đứng thẳng, nàng làm cho ta hiểu được, cho dù chỉ có thể ngồi cũng có thể nhiệt tình yê thương sinh mệnh, cũng có thể nhìn lên bầu trời, là nàng nói cho ta biết trái đất này có bao nhiêu rộng lớn, cho nên, ta từ nhỏ liền quyết định, ta muốn thay nàng bôn chạy, vì nàng nhảy lên, cho nên ta hiếu động, không ngồi yên được, ta hy vọng một ngày có thể cõng nàng lên lưng đi đến nhiều vùng đất, mang nàng đi xem bên ngoài thế giới…Nhưng là…Nhưng là nàng lại đi rồi, mười năm trước, sinh một loại bênh nặng, đã chết…Không kịp chờ ta lớn lên, không kịp…Khiến cho ta không thể thực hiện lời hứa đối với nàng…” Nàng nói đến sau này, hốc mắt ửng đỏ, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.

Hắn thấy nàng trên mặt khắc thêm đau thương, cùng với thanh âm khản đặc trong lòng một cỗ ưu thương lay động.

Vì cái gì hắn lại cho rằng nàng chưa từng thống khổ qua?Vì cái gì hắn lại cho rằng nàng vô ưu hạnh phúc? Trước mắt này là khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng, cứ nghĩ rằng không dễ gì thương cảm cho người khác, đôi mắt kia thủy chung trong veo thẳng thắn, đang viết lên sự tiếc nuối lớn nhất của nàng.

Nàng, nguyên lai không phải hắn cho rằng nữ nhân này không biết đến khó khăn của nhân gian, nguyên lai, cũng không trên mặt mang vẻ tươi cười thì có nghĩa là nội tâm sẽ không khóc…

Hắn như thế liền nhìn thẳng nàng, có chút thất thần.

Thiệu Lan Tâm hấp hấp cái mũi, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, bất quá, nàng bỗng nhiên phát giác Tống Lẫm Phong đang dùng một loại biểu tình kỳ lạ nhìn nàng, trong lòng cả kinh, nàng cư nhiên đối với Tống Lẫm Phong có thể nói ra những nỗi buồn ẩn sâu trong tim, một việc chưa bao giờ làm đối với bất cứ ai, nhưng lại trước mặt hắn biểu hiện ra một phần yếu đuối của mình, nhất thời có điểm ảo não, xấu hổ hắng giọng, lại tiếp tục nổi lên vẻ giận giữ, tiếp thục huấn giới.

-“Mẫu thân ta cho dù ở trong tình trạng bệnh tình nguy kịch, cũng vẫn như cũ chiến đấu cùng mạng sống, nàng muốn sống…Mà ngươi, ngươi không biết trân trọng, chỉ biết oán trời trách đất, cả ngày đem chính mình ra dày vò, ta xin hỏi ngươi đã cố gắng phấn đấu sao? Chiến đấu vì sinh mệnh của ngươi sao? Có sao?” Nàng nghiêng về phía hắn, dồn ép hỏi.

Vì…sinh mệnh của chính mình mà chiến đấu?

Hắn bị câu hỏi của nàng làm cho hoang mang.

Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn cái gì là gần như không cần phí lực vẫn có thể đạt được, là cơ vận, hay là may mắn? Hoặc là do ưu thế gia tài? Tóm lại hắn trưởng thành thuận lợi hơn so với người khác, hơn nữa thiên tư thông minh, chỉ cần hơi cố gắng, hết thảy tựa hồ dễ như trở bàn tay, bởi vậy, hắn cũng không phải chiến đấu cho bất cứ điều gì, cho dù khi cùng hai anh trai cạnh tranh vị trí người nối nghiệp, cho dù cùng rất nhều người theo đuổi Phiền Nhược Quân phân cao thấp, hắn cũng đều có thể dễ dàng thắng được.

Khi đó, hắn nghĩ đến trên thế giới không có cái gì là hắn không chiếm được, cho đến khi mất đi vẻ ngoài cùng thân thể khỏe mạnh, hắn kiêu ngạo cuối cùng bị phá hủy.

Nhưng, cơ thể thương tàn chỉ khiến hắn thống khổ tuyệt vọng, lại chưa bao giờ khiến hắn tỉnh táo.

Hắn trốn tránh mọi người, tiêu cực mà nghĩ đem bản thân mình trở nên xấu xa, đáng ghê tởm, lại chưa từng nghĩ cùng với chính mình chiến đấu…

-“Không chiến đấu, là điều ngu xuẩn nhất, mẹ ta nói qua, cho dù là một đóa hoa chỉ nở trong một ngày, cũng sẽ dùng hết toàn bộ sức mạnh làm cho chính mình ở một ngày nở rộ xinh đẹp nhất, hiểu không? Cho nên, đừng có động chuyện gì lại nghĩ đến cái chết, dùng cái chết để trốn tránh tất cả là hành động hèn nhát nhất, ngẫm lại xem, ngươi chết trừ bỏ kẻ thù khoái trá, người thân đau lòng, thế giới còn không phải cứ theo lẽ thường vận chuyển?” Nàng nghiêm túc nói

Cho dù hắn đã chết, thế giới cũng cứ theo lẽ thường vận chuyển!

Hắn không hề chớp mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt thẳng thắn của nàng, ngực phập phồng thở.

Từ khi gặp chuyện không may tới nay, hắn nghe không vào bất cứ lời an ủi động viên nào, hắn xây dựng một bức tường, đem bản thân mình ngăn cách với thế giới bên ngoài, một mình ở trong tự liếm láp vết thương, cự tuyệt tất cả sự quan tâm, đồng tình, thương hại.

Nhưng vì sao từng chữ, từng lời của nữa nhân này lại có thể gõ cửa trái tim hắn? Nàng dùng cách nói trực tiếp đơn giản nhất, không cố ý tân trang, không làm ra vẻ lấy lòng, không chút lưu tình liền đâm thẳng vào vết thương của hắn, đem phong ấn của hắn ra xé bỏ, cởi bỏ sợi dây vô hình trói chặt hắn bấy lâu…

-“Nếu ngươi nghe hiểu lời ta nói, cũng đừnglàm huyên náo.” Nàng lại nói.

Hắn vẫn nhìn thẳng nàng, lặng im trầm ngâm.

-“Ngươi…làm sao cứ nhìn ta?” Nàng bị ánh mắt kì dị của hắn khiến toàn thân thấy là lạ, nhíu nhíu mày.

-“Ngươi vì cái gì muốn giúp ta? Ngươi đã quên ta đang đối phó với ngươi và cả tiểu trấn sao?” Hắn muốn biết rõ ràng nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nàng biết rõ hắn một mực tìm nàng gây phiền toái, vì cái gì vẫn nguyện ý lưu lại chăm sóc cho hắn?

-“Ta không quên, hơn nữa sẽ cùng ngươi chiến đấu tới cùng. Nhưng ta cũng không muốn giậu đổ bình leo, chờ ngươi khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ lại tính sổ.” Nàng hừ một tiếng.

-“Ngươi đừng cho rằng ta như vậy đã thu tay.” Hắn khiêu khích nói.

-“Ta cũng không cho rằng ngươi như thế dễ dàng giải quyết, bất quá ta cũng không sợ ngươi, tuy rằng ta thủy chung không rõ ràng lắm ngươi vì cái gì muốn chỉnh ta, bất quá ta cũng không phải dạng người dễ bị ức hiếp, tưởng dễ đối phó với ta, ngươi thử xem xem.” Nàng chống tay, không chút nào yếu thế nói.

-“Ngươi thực ngu dốt, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, ta nếu như ngã bệnh, việc thu hồi đất của tiểu tấn có thể ngừng hoặc trì hoãn, việc này đối với ngươi cùng tiểu trấn không phải là quá có lợi sao?” Hắn trào phúng nhìn nàng.

-“A? Cái này ta cũng biết, nhưng là, thấy chết mà không cứu ta đây không làm được.” Nàng sửng sốt một chút, mới bất đắc dĩ nhíu mày gãi đầu.

Vầng trán cao, đôi mắt trong sáng, miệng không chịu nhượng bộ, nhìn như lỗ mãng vô lễ, nhưng lại dễ xúc động, trái tim mềm yếu…

Thiệu Lan Tâm không phải là nữ tử thô lỗ, nàng chính là tính không câu nệ tiểu tiết, nàng đại khái là cái loại ở trên chiến trường nhìn thấy đối thủ bị thương thì không đành lòng, sẽ giúp đối thủ trị thương sau đó mới đối chiến công bằng.

Một cái tâm ngu ngốc.

Hắn bỗng dưng phát hiện, hắn kỳ thật vẫn không có hảo hảo mà xem qua Lan Tâm, từ lần đầu gặp mặt, hắn đối nàng có thành kiến nghiêm trọng, nên mới làm cho hai bên bất hòa đối địch.

Thật nếu truy cứu lại, nàng ngay từ đầu cũng không có ác ý, ngược lại là hắn năm lần bảy lượt chọc giận nàng, bài xích nàng, công kích nàng…

Đem nàng biến thành địch nhân, chính là hắn, không chỉ như thế, kể từ khi xảy ra tai nạn, hắn trong tiềm thức liền coi toàn bộ thế giới là địch…

-“Uy, ngươi ngây ngốc ra đó làm gì? Đến đây đi, ta đỡ ngươi đứng dậy, ngươi tới giờ uống thuốc rồi.” Nàng đối hắn vươn tay.

Hắn lại nhìn nàng thật lâu, trong lòng đối với nàng khúc mắc có giảm, chính là hắn dù sao vẫn không thể lập tức liền tha thứ cho nàng, bởi vậy, sắc mặt khôi phục, không muốn cảm kích.

-“Không cần ngươi nhiều chuyện, ta tự mình làm được.” Hắn ngồi ở sàn nhà, lạnh lùng nói.

-“Được, tùy ngươi! Dược để tại cái chén bên cạnh, nhớ kỹ là uống một bao dược.” Nàng chỉ chỉ bàn trà nói.

-“Đó là cái gì dược?” Hắn nhíu mày hỏi.

-“Đó là lão thầy thuốc nổi tiếng nhất của trấn trên khai dược, hắn ngày hôm qua đến xem ngươi, nói ngươi bị cảm mạo, nhất định chú ý thời gian uống thuốc, còn có, hắn nói tay chân ngươi có thể bị đau nhức, tê dại, cho nên thay ngươi bỏ thêm một ít thành phần khác, hắn cam đoan ngươi ăn vào thoải mái hơn rất nhiều, thế nào, thân thể có hay không thoải mái hơn một chút?” Nàng giải thích.

Hắn liếc nhìn túi dược một cái, nghĩ rằng thân thể hắn xác thực thoải mái không ít, chẳng lẽ với việc ăn cái này có quan hệ?

-“Uống thuốc rồi, ngươi ngủ thêm một chút, rồi mới gọi điện thoại cho Bình tiên sinh! Gọi hắn trở về chiếu cố ngươi, ta mệt chết, phải về nhà hảo hảo ngủ một giấc.” Nàng lấy áo khoác trên sô pha, chuẩn bị về nhà.

-“Uy, Thiệu Lan Tâm!” Hắn đột nhiên gọi nàng lại.

-“Làm sao?”Nàng quay đầu nhìn hắn.

-“Ngươi đánh ta một cái tát, còn tùy tiện cắt bộ râu của ta, việc này toàn bộ ta sẽ ghi tạc trong lòng.” Hắn cố ý giương giương mắt nói.

-“Tốt, ngươi liền tận lực nhớ đi, tốt nhất ghi rõ vào sổ, đến lúc đó chúng ta lại một lần nữa quyết toán.” Nàng một chút cũng không bị hắn uy hiếp, ngược lại bĩu môi chế nhạo, ra khỏi phòng.

Hắn nhìn theo bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu nghe tiếng bước chân nàng rời đi, một thứ tình cảm ấm áp không thể giải thích len lỏi vào tim, bất tri bất giác tác động đến hắn thật lâu…

https://tieudaotac.wordpress.com/category/tai-tam-bong-vu/

Bình luận về bài viết này

Bình luận về bài viết này